top of page
  • White Facebook Icon

WRITER'S STATEMENTS & EXCERPTS FROM 'THIÊN ĐƯỜNG ĐEN'

  • Writer: maik cây
    maik cây
  • Oct 25, 2018
  • 8 min read

Updated: Oct 26, 2018

(Un)official writer's statement and some excerpts from my debut novella Wittgenstein of Black Paradise - Lời tác giả (không) chính cống và vài trích đoạn từ tác phẩm đầu tay của tôi "Wittgenstein của thiên đường đen"


More information from Tre Publishing House/Thêm tí thông tin ở website của NXB Trẻ: https://www.nxbtre.com.vn/sach/wittgenstein-cua-thien-duong-den-44489.html


KHỞI THỦY LÀ (KHÔNG) LỜI - WRITER'S STATEMENT


Dịch bởi/ Translated by: Maik Cây


1

Ra khỏi âm đạo mẹ và vào thế giới đảo điên – anh được sinh ra, sống một thôi một hồi – chìm trôi trong dòng sông cuộc đời, và rồi anh chết. Ở giữa những quãng dị thường đó, anh viết. Anh viết vì anh bị điên, bị ám ảnh, được truyền hứng, vì anh thật độc đáo hay quá bệnh hoạn; vì anh bị một con quái vật thẳm sâu bên trong hành cho phát điên và phát trầm cảm hoặc bị bóng ma của quá khứ ngốn ngấu ruột gan; vì anh phải chịu đựng sự vô vị và trần tục của những ngày dài/dàài/dààài trong cuộc đời. Viết là hết thảy; viết là không gì; viết là cái nọ, hoặc nơi nao, hoặc ai đó; viết là Hiển Linh của anh và Cứt Đái của anh. Điều quan trọng là anh viết. Tôi viết.


2

Khi viết Wittgenstein của thiên đường đen, tôi tưởng tượng mình như một con cá mù bơi trong vùng biển tối – thứ bóng tối cưu mang cả sự suy đồi và khắc kỷ của đời sống, cả niềm hân hoan và nỗi nhục nhằn của việc được sống và phải sống. Chiêm nghiệm bóng tối ấy trong giả tưởng về một thế giới khác là một nỗ lực khiêm tốn nhằm giải phóng những dòng suy tư riêng mang của tôi và diễn dịch những thế giới hằng vây ráp lấy tôi.

_________


1

Out of your mother’s vagina and into the whirling world – you were born, you lived for a while – floated along or sank down the river of life, and then you died. At irregular intervals in between, you wrote. You wrote because you were insane, obsessed, inspired; you were unconventional or ill; because you were driven mad and depressed by an inner monster or eaten up inside by the ghost of your past; because you had to bear with the humdrum and mundane long/loong/looong days of your life. Writing was everything; writing was nothing; writing was something, or somewhere, or someone; writing was your Epiphany and your Excrement. What mattered was you wrote. I wrote.


2

When I wrote Wittgenstein of black paradise, I imagined myself as a blind fish swimming in the shadow of a dark ocean – the shadow that carries both the decadence and stoicism of life, the exultation and torment of being granted and being punished with the gift of life. Musing over that shadow in the imagination of an alternative world was my humble effort to emancipate my own reflections and interpret the worlds besetting me.


TRÍCH ĐOẠN TỪ "WITTGENSTEIN CỦA THIÊN ĐƯỜNG ĐEN" - EXCERPTS FROM "WITTGENSTEIN OF BLACK PARADISE"


Dịch bởi/ Translated by: Quyen Nguyen - AJAR


Trích đoạn 1 | Excerpt 1


Con cá nhà táng dạt vào bãi biển khoảng vài tuần trước, trong một bờ vịnh khá kín đáo, như thể chủ tâm tìm một chỗ yên nghỉ vắng vẻ để không bị làm phiền, kể cả sau khi chết. Chúng tôi lẻn vào một biệt thự trên đồi để trộm sách, và từ khung cửa sổ lớn nơi phòng khách, tôi đã nhìn thấy nó, ông hoàng của biển cả nằm ủ rũ trong bóng chiều tà. Ông hoàng của chúng tôi - thật khó nghĩ rằng nó là một sinh thể đã chết, hoặc giả như tôi không muốn tin là vậy. Thân hình ngoại cỡ dễ đến gần 20 mét, cái đầu vuông vắn đầy sẹo, con cá nằm dài trên bờ cát trắng với đôi mắt nhắm nghiền hiền lành không khác gì một khách phương xa đang nằm nghỉ sau chuyến đường dài. Chúng tôi mất cả buổi sáng đi vòng quanh con vật tội nghiệp, săm soi nó, hít ngửi, chụp ảnh và dự đoán xem bao giờ nó sẽ bắt đầu bốc mùi và phát nổ. Sớm thôi, khi cái chết đã ngự trị trên xác thịt yếu hèn.

_________


The sperm whale was washed ashore a few weeks ago, in a secluded bayside, as if it was intentionally looking for a quiet place to rest and not be disturbed, even after death. We sneaked into a mansion on the hill to steal books, and from the large window in the living room I saw it, the king of the sea lying gloomily in the dark afternoon. Our king - it was hard to think of him as a dead being, or maybe I didn’t want to believe it. A nearly 20-meter-long body with a square head full of scars, the whale was lying on the white sand with closed and gentle eyes, looking like a visitor resting after a long journey. We spent the morning wandering around the poor animal, examining it, sniffing it, taking pictures, and predicting when it would start to stink and explode. Soon, once death has reigned over helpless flesh.


Trích đoạn 2 | Excerpt 2


Khi tôi đến sát bên cá nhà táng, mùi tử thi bốc ra làm tôi choáng váng đến suýt ngất. Tôi chỉ định doạ lũ ruồi và chim một trận, nhưng chúng chẳng coi những nỗ lực yếu ớt từ mấy cái quờ quạng của tôi ra gì. Những con quái ruồi ngổ ngáo đánh đồng tôi với ông hoàng thối rữa và bắt đầu bu lấy tôi, hít hà tìm kiếm sự chết trên cơ thể phập phồng của tôi. Tôi đứng im để cảm nhận những cái chân tí hon ấy ngọ nguậy, sục sạo trên làn da mình. Chúng vo ve với tôi, rằng Cái Chết luôn ở đây với ngươi, Cái Chết luôn ngự trong ngươi, Cái Chết là Chân Lý độc tôn của ngươi, và tôi muốn rống lên, đúng, đúng, mẹ kiếp đúng, bởi cuộc đời hứa hẹn với ta mọi thiên đàng, nhưng cuộc đời đã quịt hết như một gã túng nợ hèn bẩn, còn chỉ riêng Cái Chết không bao giờ sai lời. Tôi ngửi Cái Chết, hít thật căng nó vào lồng ngực. Chúa ở đó và Che ở đó, trong cõi tôi được đầu tiên và còn lại cuối cùng.

_________


When I came closer to the sperm whale, the smell of the corpse made me so dizzy I almost fainted. I simply wanted to threaten the flies and birds, but they were unmoved by the weak effort of my waving arms. The devilish and impudent flies thought the rotting king and I were two of a kind and started to gather around me, sniffing for death on my heaving body. I stood still to feel those tiny legs wiggling and rummaging over my skin. They buzzed me that Death is always here with you, Death is residing in you, Death is your Supreme Truth, and I wanted to roar, yes, yes, damn true, because life promised paradise, and yet life has broken all promises like a cowardly man in debt, but Death alone never breaks its promise. I savored Death, drawing it deep into my lungs. God was there and Che was there, in the first sanctuary granted to me, which remained with me until the end of time.


Trích đoạn 3 | Excerpt 3


Tôi vẫn còn nhớ Che và tôi thường lải nhải với nhau những lời của thằng Jack Kerouac về “khát vọng được chết, được từ bỏ, được từ bỏ hết thảy và quên đi tất cả, được trẫm mình trong vì sao tối.” Ôi những mộng mị u tối ngông cuồng. Chúng tôi cứ tưởng mình sẽ sống điên dại huy hoàng và chết diễm lệ như những thiên thần cánh mỏng khi đến hồi sau cuối. Nhưng chúng tôi đã sống nhục nhằn biết mấy, những con sên yếu ớt, bầy nhầy oằn mình gánh trên lưng vỏ ốc phù sinh. Hít thở nhục nhằn, lê bước nhục nhằn, mộng tưởng nhục nhằn. Nhục nhằn tồn tại, nhục nhằn chết trên đại lộ tuyệt vọng mênh mông.


Khi tôi mở mắt và xung quanh đã là ánh sáng mặt trời của một ngày mới, tôi đã nghĩ về những vì sao tối. Mỗi con người đều có một ngôi sao chiếu mệnh - có những ngôi sao may mắn, có những ngôi sao đen đủi, có những ngôi sao thì trung dung và ba phải: tốt khi đi với sao này, xấu khi đi với sao kia. Rồi những ngôi sao còn bị ảnh hưởng bởi sự phối ngẫu dị thường của mặt trăng, mặt trời và đủ thứ thiên thể mạt hạng để cấu thành số phận phức tạp đến từng nano giây của một sinh vật giống người. Nhưng đâu đó trong những dải thiên hà xa xôi, có những vì sao tối - những vì sao chỉ làm nảy nở bóng đêm trong con người mà nó chiếu rọi vào mà thôi. Tôi tin chúng tôi là những kẻ đã lỡ bước đi dưới vì sao ấy.

_________


I still remember Che and I used to ramble together, citing Jack Kerouac's words about "desiring to die, to give up, to give it all up and forget it all, to die in the dark star." Such somber and irrational dreams. We thought we were going to live in glorious madness and die in glamor like those angels with thin wings at the end of our stories. But we have lived in misery, like feeble snails, slimily bending our backs to carry the transient shell. Breathing grievously, shambling grievously, dreaming grievously. Grievously existing and grievously dying on a boulevard of boundless desperation.


When I opened my eyes and saw a new day’s sunlight all around, I thought about the dark stars. Every human being was born under a fateful star - there are lucky stars, there are unlucky stars, and there are stars that are neutral and flexible: good when accompanied by this star, bad when accompanied by that star. And then the stars are further influenced by the singular combination of the moon, the sun and all kinds of trivial celestial beings as they constitute the complex fate of each human being, every nanosecond of it. But somewhere in the distant galaxies, there are dark stars - the stars that only breed darkness in the human beings they illuminate. I believe we are the ones who unknowingly walked right under those stars.


Trích đoạn 4 | Excerpt 4


Điều gì sẽ xảy ra vào ngày tận thế? Sầu điểu nào sẽ hót buồn thương cõi sống, phù vân nào sẽ trôi trên rặng núi mông lung, hoa trái nào sẽ nở trong đôi mắt kẻ cuồng tín mù lòa, Chúa trời nào sẽ ngã dưới nếp sóng trùng khơi óng bạc?


Tôi đã ngủ một giấc rất dài và rất sâu để chờ đón ngày hôm nay, ngày mà Lúk cho tôi hay là ngày tận thế. Tôi chải tóc gọn gàng, mặc áo sơ mi màu xanh mát và đi đôi giày mà tôi thích. Trong khi Lúk vẫn ngáy pho pho, tôi nằm nghe tiếng bộ sưu tập đồng hồ của hắn tích tắc ồn ã, như thể đang giục giã cái chết mau đến đón chúng tôi. Tôi đọc chú Đại Bi nho nhỏ trong miệng, rồi tự cười mình.


Lúk tỉnh dậy khi tôi đang để Portishead rên rẩm trên máy quay đĩa. Hắn gắt gỏng và nhấc cái đĩa ra, mặc kệ sự phản đối của tôi và thay bằng một chiếc đĩa khác của Debussy. Tôi thấy nhớ con mèo của chúng tôi kinh khủng, tôi nhớ Bố kinh khủng, tôi nhớ Mẹ kinh khủng nhất và chưa gì, đã tự nhớ cả hai đứa chúng tôi.

_________


What will happen at the end of the world? Which sorrowful birds will mourn this life, which drifting clouds will hang by the mountains, which flowers will blossom in the eyes of the blind fanatics, which God will fall under the endless folds of the silver sea?


I had a long deep sleep, waiting for this day, the day Lúk told me would be the end of the world. I neatly brush my hair, put on a cool blue shirt and wear my favorite shoes. While Lúk is still snoring, I stay in bed and listen to his collection of clocks ticking loudly, as if urging death to hurry and pick us up. I murmur the Nīlakaṇṭha Dhāraṇī in my mouth, then laugh at myself.


Lúk wakes up as I am having Portishead moan on the record player. He snaps and removes the record, ignoring my objection and replacing it with a Debussy record. I miss our cat terribly, I miss Dad terribly, I miss Mom most terribly and already, I have started to miss the two of us.

Comments


© 2023 by ENERGY FLASH. Proudly created with Wix.com

Sign-Up to My Newsletter

bottom of page